Hãy phát hiểu cảm nghĩ của mình về phần kết của truyện nói riêng, về truyện “Cô bé bán diêm” của Anđecxen nói chung

Cô bé bán diêm có lẽ là một trong những truyện Anđecxen làm em xúc động hơn cả. Thân phận của cô bé đã tội nghiệp lắm rồi, nhưng cảnh ngộ cụ thể của cô bé mồ côi này trong đêm giao thừa càng khiến ta vô cùng thương xót, và không thể không buộc em phải nghĩ ngợi về thái độ người đời đối vởi những cô bé như vậy.

Dù chỉ một ngọn lửa diêm bé nhỏ thôi cũng đã thành cả một niềm vui “sáng chói”

Một em nhỏ, lại là bé gái phải chân trần đi bán diêm trong một đêm mịt mùng, tuyết rơi giá buốt. Hơn nữa đây là một đêm giao thừa. Sự đối lập quá trái ngược giữa đêm tuyết giá ngoài trời đó với cảnh “ánh đèn sáng rực” trong các gia đình em bé đi qua, giữa mùi “ngỗng quay sực nức” với bụng đói cô bé lang thang trên đường; giữa quá khứ “những ngày đầm ấm” trong ngôi nhà sinh xắn có dây trường xuân bao phủ với hiện tại phải chui rúc trong “một xó tối tăm” luôn phải nghe những lời mắng chửi... làm nổi bật thân phận đáng thương của cô bé. Riêng em, em còn thấy điều làm em buồn bực hơn cả là thái độ của những người qua lại. Tại sao trong một đêm giá rét như thế, lại là đêm giao thừa, mà bao người qua đó đều “rảo bước rất nhanh” chẳng ai đoái hoài đến em cả? Tình người đâu nhỉ? Dù trời rét, dù vội về nhà tết nhất, nhưng lẽ nào không thể dừng chân đôi ba phút, nếu không cưu mang chia sẻ được gì,. ít ra cũng có vài lời hỏi han an ủi em chứ! Cái thằng bé lấy mất chiếc giầy của em “để làm nôi cho con chó sau này” còn không đáng giận bằng những người lớn nọ. Thằng bé chỉ độc ác một cách vô tư hồn nhiên, chứ những người lớn đầy đủ ý thức mà đã dửng dưng vô cảm, thiếu hẳn tình đồng loại tối thiểu, nói gì đến lòng nhân đạo “thương người như thể thương thân”!

Không ai mua diêm cho em cả. Em cũng không dám về nhà, vì “nhất định là cha sẽ đánh em”. Rét quá, đói quá, thêm nỗi lo sợ căng thẳng, em kiệt sức đành chỉ “ngồi nép minh trong một góc tường”. Và đến đây, thiên tài Anđecxen đã sáng tạo nên một tình tiết tuyệt vời, mãi đậm nét trong em. Đó là tình tiết vừa thật vừa hư sau mỗi lần em bé quẹt diêm; dẫn đến cái kết thúc vừa đau thương nghẹn lệ, vừa huy hoàng như “những niềm vui đầu năm”.

Trong cảnh ngộ tăm tối đói lạnh của cô bé, dù chỉ một ngọn lửa diêm bé nhỏ thôi, cũng đã thành cả một niềm vui “sáng chói”, không chỉ sưởi ấm bàn tay tê cóng của bé, mà quý giá hơn là còn đáp ứng những mong muốn, khác khao biết bao tha thiết của bé! Trước mắt cô bé đáng thương, ngọn lửa diêm bé xíu cũng đã gợi ra những màu sắc tươi đẹp, ít nhiều tượng hình hạnh phúc. Những hạnh phúc hết sức bình dị, với bao bạn nhỏ khác, nhưng bởi cô bé ở đây lại chỉ có thể đạt được trong mơ ước. Có điều là mơ ước của cô bé, vì độ nung nấu mãnh liệt của nó, đã đủ sức thể hiện lên trước mắt cô bé như có thực vậy. Nào là chiếc lò sưởi có lửa cháy “đến là vui mắt” và “hơi ấm dịu dàng”!, nào là bàn tiệc đêm Nô-en có chú ngồng quay, biết nhảy ra khỏi đĩa kèm theo cả dao, dĩa ăn mà “tiến về phía em bé”! Nào là cây thông Nô-en lớn và lộng lẫy biết bao! Và tất cả những ngọn lửa diêm cô bé quẹt được về sau đều tập trung làm hiển hiện lên ước mơ chắc là tha thiết nhất của em - giấc mơ được gặp bà, về với bà, được bà nắm tay trìu mến...

Cô bé bán diêm đã khao khác cực độ những hạnh phúc bình thường

Không có khả năng thực tế được ấm no, được chăm sóc yêu thương, cô bé bán diêm đã khao khác cực độ những hạnh phúc bình thường ấy. Hình ảnh cô bé chết vì giá rét, vì đói miếng ăn và cả tình thương trong đêm giao thừa, mà đôi môi “vẫn đang mỉm cười”, khiến em xót xa đến trào nước mắt. Cô bé mỉm cười, ửng hồng đôi má, trông thấy những cái “kì diệu”, “huy hoàng”. Cô bé thiên thần ấy càng khiến bi kịch thêm đau thương gấp bội và mỗi người có lương tri đều phải tự ngẫm lại trách nhiệm đồng loại, trách nhiệm với lửa nhỏ của mình. Lẽ ra cô bé có thể mỉm cười sung sướng, ửng hồng đôi má đón nhận những hạnh phúc bình dị ấy trong cuộc sống, chứ không phải trong cõi chết như vậy! Chỉ cần mỗi người chúng ta loại trừ được thói thờ ơ vô cảm, biết quan tâm hơn một chút đến cuộc sống quanh mình. Nhất là những thân phận bất hạnh vì nghèo khó, côi cút, bệnh tật...

Em được biết có những cô chú đã tổ chức những bạn nhỏ bụi đời thành một tập thể biết gom công đầu sức lại để tự nuôi sống mình và để có một mái ấm, bù đắp tình cẩm cho nhau, nhưng tổ bán báo “Xa mẹ”, như những lớp học tình thương... Nhưng còn bao bạn nhỏ khác đang phải lang thang, thiếu đói cả miếng ăn lẫn tình cảm! Chính bản thân em cũng đã nhiều lần “bước rảo” đi qua những cảnh đáng thương như cô bé bán diêm này! Ước gì mỗi người biết kịp thời, tự vấn lương tâm mình hơn, biết dừng lại chia sẻ dù chỉ một ngọn lửa diêm ấm áp với những cảnh ngộ bất hạnh hằng ngày quanh ta.

Viết bình luận