Trong vườn, một bông hoa màu hồng và một củ khoai tranh luận, ai cũng tự cho mình là có ích. Em hãy kể lại cuộc tranh luận đó

DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG

A. MỞ BÀI:

(Giới thiệu nhàn vật và hoàn cảnh)

+ Mặc dù mặt trời vừa lên.

+ Góc vườn một bông hồng nở.

+ Nó nhìn thấy củ khoai trồi lên trên mặt đất.

+ Cuộc đối thoại bắt đầu.

B. THÂN BÀI:

(Phát triển câu chuyện)

1. Hồng ngạc nhiên, hỏi thăm khoai.

2. Khoai ghen tỵ với Hồng và cũng khoe về sự quan tâm của người khác với mình.

Hồng cũng khoe mình là vật quí

3. Hồng kiêu căng ca tụng mình.

4. Khoai cho rằng mình có ích, còn Hồng thì không.

5. Hồng cũng khoe mình là vật quí.

6. Khoai cho rằng người nông dân quí anh ta.

7. Hồng cho mình là mỹ thuật, là cái đẹp, tự hào mình ở nơi sang trọng và mỉa mai Khoai ở nơi đất lầy.

C. KẾT LUẬN:

Câu chuyện đang giằng co chẳng ai chịu ai thì có một cô bé từ phòng khách bước ra ngắt Hồng và Khoai còn lại im thin thít.

BÀI LÀM

Ông mặt trời vừa lên, từ phương Đông tuôn ra muôn ngàn ánh hồng rực rỡ, mọi vật bừng tỉnh đón nhận một ngày mới. Góc vườn, một nụ hồng vừa hé nở xinh đẹp rung rinh trên cành cao. Bỗng nhìn xuống Hồng thấy một củ khoai đang nằm trồi trên mặt đất. Hồng mỉm cười lấy dáng, rồi cất tiếng hỏi:

- Ra bác Khoai đây à, làm gì mà nằm choài ra đất thế bác?

- Cô Hồng đấy ư? Tôi chờ chủ nhân tưới cho ít nước, kẻo lát nữa nắng lên khát khô cả cổ, chẳng được như cô, lúc nào cũng được chăm sóc, nâng niu.

- Trời! Rõ là bác ghen với tôi rồi, xinh đẹp như tôi, duyên dáng như tôi, bác bì làm sao được chứ!

- Cô Hồng à, tôi không hề nghĩ tới chuyện ấy, tôi chỉ biết là tôi có ích, đã nuôi sống bao con người, còn cô, cô đã làm được gì nào?

- Này đây, bác nhìn xem này, hương thế này, sắc thế này bác chẳng sánh được đâu. Tôi chẳng nuôi sống được ai nhưng tôi là vật quý của chủ nhân và chủ nhân cũng tự hào về tôi. Bác thấy đấy cứ có khách đến là đem tôi ra khoe, chớ có khoe bác bao giờ.

Khoai cho rằng mình có ích, còn Hồng thì không

- Cô Hồng, chỉ có những người nhàn rỗi, thảnh thơi, thừa tiền, thừa bạc mới có chời giờ ngắm nghía trân trọng cô. Dân lao động thì quý tôi lắm, xem tôi như ân nhân của họ, ai ai cũng vui mừng đón tiếp tôi, có thua gì cô đâu!

- Rõ khổ, bác nghĩ lại mà xem, tôi là hình ảnh tượng trưng cho mỹ thuật, là đầu đề bao bài thơ, bản nhạc... Người ta yêu quí, trân trọng tôi, dành tôi cho những nơi lịch sự để trưng bày. Còn bác, tại sao lại khổ thế! Nằm chen chúc trong thúng hẹp, phơi mình giữa chợ, lăn lóc trong tay những kẻ quê mùa, tôi lấy làm thương hại cho cảnh ngộ của bác.

- Cô Hồng ơi, cô không hiểu đấy thôi, nếu không có tôi thì người dân nghèo sẽ đói trong những ngày giáp hạt, còn nếu không có cô thì chủ nhân chúng ta và những người khác vẫn sống được kia mà...

- Chà! Chà! Sao bác lắm miệng nhiều lời thế! Nếu sống chỉ để ăn thì sống làm gì, thà chết còn hơn, chẳng lẽ cuộc sống để chỉ ăn khoai lang thôi sao? Lúc ấy chắc bác có ích lắm nhỉ!...

Đang nói, bỗng một cô bé từ trong nhà bước ra vui sướng reo mừng vì hôm nay trong vườn nhà em có một bông hoa hồng vừa nở tuyệt đẹp, cô bé cẩn thận cắt bông hoa hồng đỏ thắm đem vào nhà cắm vào một lẵng hoa trưng bày nơi phòng khách để lại bác Khoai một mình ở góc vườn, vẫn còn hậm hực tức giận vì cô Hồng kiêu ngạo.

Viết bình luận