Viết đoạn văn nêu cảm nhận của anh (chị) về hai câu thơ sau trong bài “Tự tình” của Hồ Xuân Hương: “Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại, Mảnh tình san sẻ tí con con”

“Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại

Mảnh tình san sẻ tí con con”.

Nhắc đến xuân là nhắc đến sự sống đâm trồi nảy lộc, nhắc đến cảnh sắc tươi đẹp của thiên nhiên. Nhưng đó là xuân của đất trời, xuân của ai kia chứ đâu có phải là xuân của người thiếu phụ. Xuân đến cảnh sắc thêm đẹp tươi nhưng con người thì lại già thêm một tuổi: “Mỗi năm mỗi tuổi nó đuổi xuân đi”. Đối với nữ sĩ Hồ Xuân Hương “xuân lại lại” - tức là xuân lại về, lại đến, nó chỉ báo hiệu người ta thêm già, thêm hẩm hiu bẽ bàng. Vậy nên tránh sao khỏi “ngán nỗi” mỗi khi xuân đến, xuân đi. Ngán ngẩm hơn nữa là tình duyên không thoả ý: “Mảnh tình san sẻ tí con con”. Sự già nua của tuổi tác đã đáng sợ, sự phai nhạt của tình duyên còn đáng sợ hơn. Ấy vậy mà chúng lại đi cùng với nhau thì đau khổ biết nhường nào. “Mảnh tình” đã nhỏ bé, đã là sự cắt xén, không còn hoàn chỉnh giờ đây lại phải “san sẻ” cùng người mà không biết một người hay năm bảy người, bởi:

“Trai quân tử năm thê bảy thiếp

Gái chính chuyên chỉ có một chồng”

Xuân đến cảnh sắc thêm đẹp tươi nhưng con người thì lại già thêm một tuổi

Tình cảm bị san sẻ để rồi cuối cùng mỗi người chỉ còn “tí con con”. Chính cái nhỏ bé mong manh của chút tình chia sẻ đã tạo nên sự cô độc, éo le của người phụ nữ đang thì xuân sắc. Khi ấy đau khổ, bất hạnh là điều không thể tránh khỏi đối với mỗi người phụ nữ.

Viết bình luận