Anh (chị) hãy tự đặt mình vào vị trí của người đưa tiễn nhìn theo cánh buồm dần xa và dòng sông chảy vào cõi trời để cảm nhận tâm tình của thi nhân trong Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng

Trong đời sống, tìm được người để kết bạn không khó nhưng giữ cho tình bạn được bền lâu vĩnh cửu thì không phải ai cũng làm được. Lí Bạch là người thật may mắn khi xung quanh ông có rất nhiều tri âm, tri kỉ, và Mạnh Hạo Nhiên là một trong số đó. Bài thơ Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng Lí Bạch viểt trong lần đưa tiễn Mạnh Hạo Nhiên tại lầu Hoàng Hạc đã thể hiện sầu sắc tâm tình của thi nhân đối với người bạn của mình.

Cô phàm viễn ảnh bích không tận

Bất cứ sự chia li nào cũng dậy lên trong lòng người nỗi buồn sầu. Mọi sự chia cách đều khiến lòng người hụt hẫng. Đây cũng là thời điểm mà sự yếu lòng của con người dễ dàng bộc lộ hơn cả. Khi Thúc Sinh từ biệt Thuý Kiều, tưởng chừng như cả rừng phong cũng nhuộm màu biệt li, cách trở:

Người lên ngựa, kẻ chia bào

Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san

Phải tiễn biệt người bạn của mình, chắc hẳn trong lòng Lí Bạch cũng vời vợi nỗi nhớ thương. Nhưng trong bài thơ, tình cảm đó không hề được thổ lộ, dù chỉ bằng một con chữ. Mạnh Hạo Nhiên từ biệt Lí Bạch tại lầu Hoàng Hạc trên sông Trường Giang để đi đến Dương Châu. Tiễn bạn đến nơi phồn hoa đô hội nhưng Lí Bạch không lấy thế làm khuây khoả. Sông Trường Giang vốn là huyết mạch giao thông, thương nghiệp của cả vùng Hoa Trung, Hoa Nam. Giữa mùa xuân thanh bình, trên sông hẳn có nhiều thuyền bè ngược xuôi tấp nập. Thế nhưng Lí Bạch lại chỉ thấy một cánh buồm đơn chiếc của cố nhân:

Cô phàm viễn ảnh bích không tận

Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.

Làm sao bác vội về ngay

Phải chăng đôi mắt thi nhân đã bị tấm lòng định hướng? Cả tấm lòng và đôi mắt người à lại đều dõi theo người ra đi. Người ra đi cô đơn, người đưa tiễn cũng cô đơn nhìn theo một cánh buồm cô đơn. Nỗi cô đơn từ hình ảnh cánh buồm (cô phàm) ngập tràn câu thơ. Bóng buồm trong đôi mắt người đưa tiễn thể hiện sự dõi theo đến mòn.mỏi và sâu đậm hơn, nó thể hiện nỗi nhớ thương vời vợi trong lòng. Cánh buồm đơn chiếc dần xa, thấp thoáng rồi mất hút, đưa Mạnh Hạo Nhiên rời xa dần Lí Bạch. Để rồi khi không còn nhìn thấy cánh buồm nữa, đôi mắt ấy lại cũng chỉ nhìn thấy duy nhất dải sông nước mênh mông bất tận (duy kiến Trường Giang). Nỗi cô đơn hút theo cánh buồm và khoả vào không gian xa hút. Nỗi buồn trong lòng người cũng bất tận theo dòng nước chảy vào cõi trời đó. Không một chữ nhớ thương nhưng lời thơ lại ngập tràn thương nhớ. Dòng thơ trở thành dòng tình bất tận khôn nguôi. Không có tình cảm sâu sắc, không thực lòng yêu bạn, có lẽ thi nhân không thể viết được những vần thơ cô đọng, súc tích mà đậm sâu tình bằng hữu như thế.

Chỉ tiễn bạn đi đến nơi xa mà Lí Bạch đã buồn nhớ đến vậy, thế nên ta mới thấm thìa nỗi đau đớn của Nguyễn Khuyến khi phải vĩnh viễn chia biệt với Dương Khuê:

Làm sao bác vội về ngay,

Chợt nghe tôi bỗng chân tay rụng rời.

Thế mới biết trong cuộc đời, tình bạn thật đáng trân trọng!

Viết bình luận