Cứ mỗi độ hè về, cây phượng ở sân trường em lại nở hoa đỏ rực. Hãy tả lại cây phượng lúc đang ra hoa đó

a) Mở bài

- Có ai đó đã gọi hoa phượng là hoa học trò vì nó gắn bó vô cùng thân thiết với quãng đời học sinh.

- Quả đúng như vậy, cây phượng già ở cổng trường em cứ như có một lời hẹn ước với lũ học trò đến mùa hè hàng năm là lại nở hoa đỏ rực cả một góc trời.

b) Thân bài

* Tả cây phượng lúc đang ra hoa 

- Cây phượng già đã có ở trường từ bao giờ em không biết. Chĩ biết rằng cây đã già lắm, thân cây to có màu nâu xám, trên đó còn có những đốm trắng nữa.

- Cành cây nhiều tỏa ra tứ phía. Lá phượng không nhiều lắm nhưng cũng rất xanh mát, Khi cây ra hoa, nhìn lên chỉ toàn một màu đỏ rực.

- Cứ đến độ tháng năm về, khi tiếng ve bắt đâu kêu râm ran trong tán lá là lúc phượng nở. Ban đầu là một vài bông sớm nở đầu tiên nổi bật trên nền lá xanh thâm như những đốm lửa đỏ chót làm nao lòng cả lũ học trò.

Cứ mỗi độ hè về, cây phượng ở sân trường em lại nổ hoa đỏ rực

- Rồi nắng gắt, mùa thi cử tấp nộp và bộn rộn với học trò là lúc phượng bung nở từng chùm hoa như những đám lửa cháy trên nền trời.

- Hoa phượng màu đỏ tươi, hoa có năm cánh mỏng gắn với cuống hoa nhỏ bé xinh tươi, bốn cánh có một màu còn một cánh có thêm những đốm trắng.

- Nhụy hoa phượng dài giống như hai chiếc râu của những con bươm bướm. Vì thế chúng em hay nhặt những cánh hoa rơi trên đất, chọn những cánh đẹp nhất ghép thành hai cánh bướm, lấy hai chiếc nhụy của nó để làm râu và ép vào trang vở để tặng cho nhau.

- Khi phượng nở hoa là lúc nó đẹp nhất, là lúc phượng cháy hết mình với mùa hè, với nắng với ve. Và với học trò phượng nở chính là sự thúc giục cho một kì nghỉ hè đầy say mê và hứng khởi.

* Tác dụng của cây phượng

- Dưới gốc phượng già là nơi đã diễn ra biết bao kỉ niệm buồn vui của tuổi học trò chúng em.

- Cây vừa cho bóng mát cho chúng em vui chơi, vừa là chiếc đồng hồ báo hiệu mùa hè đã đến.

c) Kết bài

- Em yêu quý cây phượng già của trường mình vô cùng.

- Sau này, dù có rời xa mái trưồng thân yêu này nhưng hình ảnh bác phượng già khoác chiếc áo đỏ rực đứng lặng dưói cổng trường quá đỗi thân thương ấy không bao giỗ em quên.

Viết bình luận