Kể lại câu chuyện Giọng quê hương

Tôi là Thuyên. Tôi và người bạn tên Đồng rời quê đi làm ăn xa đã mấy năm nay.

Một hôm, hai chúng tôi rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng vì không biết đường nên đến trưa thì cả hai bị lạc. Tôi rủ Đông vào một cái quán gần đó hỏi đường nhân tiện ãn một chút cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán có ba thanh niên, họ trò chuyện luôn miệng. Không hiểu sao tôi thấy bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường khiến bữa ăn rất ngon miệng.

Kể lại câu chuyện Giọng quê hương

Đến lúc đứng lên trả tiền, tôi bối rốì khi biết mình để quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng thì anh cũng không mang theo. Đang không biết làm sao thì một trong ba thanh niên bàn bên bước lại gần chúng tôi và xin phép được trả tiền. Tôi bốì rối không biết đó là ai. Lục tìm mãi trong trí nhớ mà vẫn không có chút ấn tượng gì đốì với người thanh niên này. Hỏi ra mới biết không phải tôi đãng trí không nhớ mà anh thanh niên kia tôi chưa hề quen. Nhưng như vậy càng khiến tôi ngạc nhiên bởi vì sao một người lạ lại muốn trả tiền hộ chúng tôi. Như đáp lại suy nghĩ của tôi, anh thanh niên nói:

Hai anh đã cho tôi nghe giọng nói của mẹ tôi xưa...

Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, chỉ biết ấp úng:

- Cảm ơn anh...

Anh thanh niên kia xua tay:

- Tôi cảm ơn anh mới phải. Nghẹn ngào anh nói tiếp:

- Mẹ tôi là người miền Trung... Bà qua đời đã tám năm rồi.

Nhìn người trẻ tuổi lặng đi trong cảm xúc, tôi và bạn cũng không khỏi không bùi ngùi nhớ về quê hương mà rớm lệ.

Viết bình luận