Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng chính lời của cậu bé

Các bạn thân mến của tôi! Tôi là An-đrây-ca. Tôi xin kể với các bạn một chuyện liên quan đến tôi mà cho mãi đến bây giờ tôị vẫn cảm thấy dằn vặt, ray rứt. Vâng! Tôi là một kẻ có lỗi trong chuyện này.

Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca

Hồi ấy, tôi mới lên chín, sống với mẹ và ông. Ông tôi đã 96 tuổi nên rất yếu. Vào một buổi chiều nọ, ông nói với mẹ tôi rằng: "Con ơi! Bố thấy khó thở lắm!". Nghe ông nói vậy, mẹ tôi liền bảo tôi đi mua thuốc cho ông uống. Tôi nhanh nhẹn đi ngay. Dọc đường tôi gặp mấy đứa bạn thân rủ tôi cùng đá bóng. Tôi nhập cuộc và say sưa cùng chúng bạn. Giữa chừng, tôi sực nhớ lời mẹ dặn, vội vàng chạy đi mua thuốc đưa về cho mẹ.

Các bạn biết không, khi tôi vừa mới bước vào phòng ông nằm, tôi thấy mẹ đang gục xuống người ông khóc nức nở. Thì ra ông tôi đã qua đời. Tôi hốt hoảng, hai chân khuỵu xuống. Tôi nghĩ: "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi òa khóc và kể hết mọi việc cho mẹ nghe. Mẹ xoa đầu tôi, an ủi:

- An-đrây-ca, con không có lỗi trong chuyện này! Chẳng có thuốc nào cứu được ông cả. Ông con mất khi con vừa mới bước chân ra khỏi nhà.

Có thể ông tôi mất là do tuổi già sức yếu, không liên quan gì đến tôi như mẹ tôi nói. Nhưng dù sao đối với tôi, hành động mải chơi của mình và cái chết của ông mãi làm tôi dằn vặt, ray rứt, các bạn ạ!

Viết bình luận