Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của Anđrâyca bằng lời của bà mẹ

Chồng tôi mất đã lâu. Tôi hiện sống với cha và một đứa con trai tên là Anđrâyca. Cha tôi đã già, sức khoẻ không còn được tốt nên ông thường xuyên bị bệnh. Năm Anđrâyca lên 9 tuổi thì ông cụ cũng đã 96 và rất yếu.

Một ngày nọ, lúc Anđrâyca đang tha thẩn chơi trong nhà, tôi đang ngồi cạnh chăm sóc ông thì cha lên tiếng bảo tôi:

- Bố khó thở lắm!

Anđrayca đi mua thuốc

Vội vàng, tôi sai Anđrâyca đi mua thuốc về cho ông. Nhưng vì tuổi cao sức yếu, cha tôi đã qua đời ngay sau khi con trai tôi vừa ra khỏi nhà. Tôi vô cùng đau khổ và tiếc thương. Đến khi Anđrây trở về, thấy ông đã qua đời, nó sốc lắm. Nó ôm lấy ông khóc nức nở và luôn miệng tự trách mình ham chơi không mua thuốc về cho ông. Tội nghiệp! Thằng bé cứ nghĩ chỉ vì nó mải chơi đá bóng với tụi bạn, quên đi mua thuốc ngay nên ông nó mới ra đi sớm như vậy. Nó dằn vặt mãi không thôi. Tôi đã cố gắng an ủi, nói cho con hiểu nhưng Anđrây vẫn rất day dứt lắm. Những ngày sau đó, nó chỉ quanh quẩn nơi gốc táo do tay ông vun trồng. Và từ đó về sau, chẳng bao giờ nó làm việc gì một cách chậm trễ cả.

Viết bình luận