Kể lại câu chuyện về việc giúp đỡ người gặp khó khăn

Em vô cùng cảm động khi đọc câu chuyện việc sáu năm cõng bạn đến trường của anh Hồ Văn Sĩ trên báo Thiếu niên Tiền Phong. Sau đây, em xin kể lại cho các bạn nghe và cùng chia sẻ.

Sáu năm cõng bạn đến trường

Ở xã Quỳnh Phương, Quỳnh Lưu, Nghệ An có anh Lê Văn Ninh (1984) không may bị tật nguyền. Đôi chân của anh từ nhỏ đã bị teo tóp do hậu quả của một lần sốt cao năm anh 17 tháng tuổi. Từ đó cho đến nay, anh thường xuyên ốm yếu, khẳng kheo.

Tuy vậy nhưng anh rất muốn được đi học. Không biết làm sao, mấy hôm đầu bố mẹ thay phiên nhau cõng anh Linh đi học. Nhưng vì bố mẹ anh còn phải tất bật ngoài khơi đánh cá và chạy chợ kiếm cái ăn hằng ngày nên về sau chị gái đầu, hơn anh hai tuổi gánh trách nhiệm cõng em đi học, Cứ như thế, hết năm này đến năm khác, dù mưa hãy nắng rát bỏng chân, người chị gầy guộc cần mẫn tay xách cặp sách, oằn lưng đưa đón em mỗi ngày. Đến năm Linh học lớp 6, trong lớp có một người bạn tên là Hồ Văn Sỹ,thấy chị Linh người còm nhom mà vẫn cõng em đến trường khiến Sỹ day dứt mãi “Mình phải làm chi đây để giúp bạn?”, rồi Sỹ đến xin bố mẹ Linh để được cõng bạn đến trường. Vợ chồng anh Nguyên nghẹt thở vì xúc động trước lời đề xuất ấy. Người đi đường đã không ít lần rơi nước mắt theo hai cậu học trò choài người trên con đường cát vàng... Năm chuẩn bị lên học cấp ba, cả nhà anh Linh và anh Sỹ lo lắm. Trường THPT Hoàng Mai cách nhà 6 cây số, ngộ nhỡ Sỹ không có điều kiện theo học cấp ba thì Linh chẳng biết đi học sao cả. Nỗi băn khoăn đó đến đầu năm học mới được giải toả bởi Sỹ đạt được mong ước, tiếp tục đi học. Anh xin nhà trường được học cùng lớp với Linh để thuần tiện chăm sóc bạn. Một điều may mắn nữa, dịp ấy Linh được một nhà hảo tâm tặng một chiếc xe đạp. Đó là báu vật, đỡ đần cho đôi bạn mỗi ngày đến trường. Học trường mới với bao nỗi bỡ ngỡ, anh Linh bảo bạn: “Sỹ đưa mình đi học thật sớm nhé, khỏi người ta nhìn thấy”.

Sỹ đưa mình đi học sớm nhé

Thế là ngày nào cũng vậy, trước giờ học nửa tiếng, hai anh đã ngồi trong lớp học. Hôm nào học buổi chiều thì Sỹ đến đón bạn giữa trưa nắng chang chang. Từ dưới sân trường, Sỹ đỡ Linh xuống xe rồi cõng bạn lên lớp học trên mãi tận tầng ba. Có hôm hết tiết năm mới tan học, cõng bạn xuống mà bụng đói lả, Sỹ khuỵu chân làm anh sưng đau mấy ngày.

Anh Linh đã không phụ công bạn cố gắng học giỏi. Anh trở thành đề tài trong các buổi sinh hoạt của lớp, của trường về tinh thần học tập. Còn Sỹ và Linh là một biểu tượng đẹp của tình bạn. Năm nay anh Linh đang ôn thi để chuẩn bị thi đại học. Nhưng anh cũng đang lo vì nếu ra Hà Nội học sẽ không ai đưa anh đến giảng đường vì anh Linh thi Đại học Bách Khoa còn anh Sỹ thi Đại học Văn hoá nghệ thuật. Nhưng bố mẹ anh hứa sẽ cố gắng thu xếp ra Hà Nội chăm con. Đọc xong câu chuyện này em rất xúc động vì việc làm quên mình giúp bạn của anh Sỹ cũng như gương học tập của anh Linh. Em tự hứa sẽ cố gắng học thật tốt thật giỏi để không phụ công ơn cha mẹ. Hy vọng các bạn cũng có cùng suy nghĩ với em.

Viết bình luận