Kể lại kỷ niệm quê hương và nêu cảm nghĩ của em

DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG

A. MỞ BÀI:

(Giới thiệu nhân vật, hoàn cảnh).

+ Hoàng hôn trên quê hương. Cảnh đẹp và mơ màng của quê hương.

+ Hồi tưởng lại ngày tôi còn nhỏ tuổi.

B. THÂN BÀI:

(Phát triển câu chuyện)

1. Mùa mưa. Nước lớn, tôi ra tắm trong làn nước mát của con sông quê.

2. Sau khi tắm, tôi ngồi lặng nhìn cảnh đẹp, đầy thơ mộng và lưu luyến của dòng sông, của những cánh cò, của những bờ tre.

3. Lặng buồn trước những mái tranh nghèo.

4. Xa quê đã lâu tôi vẫn không sao quên được những cảnh bình dị gửi gắm bao nhiêu kỷ niệm ấy.

C. KẾT LUẬN:

+ Bất giác nhớ đến những câu thơ viết về quê hương.

BÀI LÀM

Trong hoàng hôn, làng quê tôi mơ màng...

Con sông uốn quanh từng rặng dừa xanh duyên dáng, lững lờ trôi về chân trời... Ngày ấy, tôi còn là một đứa trẻ tám tuổi.

Trong làn nước mát, tôi ngụp lặn thỏa thích

Vào mùa mưa, cứ mỗi buổi chiều khi con bìm bịp kêu nước lớn, tôi xin mẹ được ra sông tắm. Trong làn nước mát, tôi ngụp lặn thỏa thích cho đến khi ông mặt trời dã khuất hẳn rặng dừa bên sông. Vào những ngày nghỉ, tôi được tắm sớm hơn và như thế là tôi được tắm lâu hơn, khỏi lo gì trời tối. Vào những dịp ấy, sau khi vẫy vùng đã chán, tôi lặng nhìn cảnh quê hương tôi trong buổi hoàng hôn: ngày đã đi rồi. Chiều rồi, một đàn cò thả cánh lượn quanh cánh đồng, bóng hàng tre nghiêng nghiêng rủ ông mặt trời đi ngủ sớm. Chiều rồi, bao mái tranh nghèo, lặng lẽ buồn trong không gian yên ắng, hàng cau thầm thì gọi những hạt nắng rong chơi mau trở về. Chiều rồi, dòng sông hiền hòa, lững lờ trôi mang thêm một kỷ niệm của tôi đi theo tháng ngày...

Năm nay, tôi đã mười ba tuổi, năm năm xa quê hương còn gì. Vào những buổi chiều tà, tôi cảm thấy lòng trống vắng và tôi hiểu rõ rằng chỉ có làng quê tôi mới có thể bù đắp được. Thời gian xóa nhòa đi tất cả nhưng kỷ niệm về làng quê năm nào không hề phai nhạt tròng trí óc tôi: một dòng sông thật bình thường, hiền hòa trôi mang bao kỉ niệm thời thơ ấu, cánh đồng thật bình thường mơ màng buồn trong nắng hoàng hôn... thế mà sao tôi vẫn thấy có nét gì đó khác hẳn với những con sông, những cánh đồng... mà tôi đã gặp. Có phải chăng đó chính là linh hồn quê hương tôi? Và bất giác, tôi thầm nhớ những câu thơ:

Quê hương là gì hở mẹ?

Mà cô giáo dạy phải yêu

Quê hương là gi hở mẹ?...

Viết bình luận