Kể một câu chuyện về lòng tự trọng mà em đã chứng kiến hoặc được nghe, được đọc

"Vé số! Vé số! Chiều xổ đây!" Đó là tiếng rao của đứa trẻ trạc tuổi tôi mà mỗi lần đi ngang qua tiệm cà phê Ngọc Châu cạnh bờ hồ Trúc Giang thuộc trung tâm thị xã tôi lại nghe thấy.

Thú thật là tôi không biết tên bạn ấy và cũng không rõ nhà bạn ấy ở chỗ nào. Nghe tiếng rao chào mời dẻo quẹo, hay hay, tôi và Vượng dừng lại nhìn cậu bạn rao mời hết bàn này đến bàn khác: "Cặp vé số gánh đẹp lắm anh ơi, mua giùm em! Còn cặp này số con rồng bay, hay ra lắm! Và đây nữa, cặp nguyên số thần tài, chú mua đi, chiều "dô" đấy!"... Lời chào mời của cậu vừa dịu dàng vừa tha thiết, làm cho khách hàng không có ý định mua cũng phải xiêu lòng mua vài ba tờ. Bất chợt có một vị khách ăn mặc sang trọng, vẫy cậu tới, nói:

- Cặp "thần tài" bao nhiêu tờ hả cháu?

- Dạ, năm mươi ạ!

Cậu bán vé số yêu đời

Vị khách cầm lấy cặp vé số, rồi rút bóp đưa cho cậu tờ giấy bạc một trăm nghìn loại tiền mới. Cậu cầm lấy, vẻ mặt hớn hở, cám ơn vị khách. Vị khách đi rồi, cậu tần ngần nhìn theo như muốn gửi lời chào cám ơn. Thế rồi, cậu mân mê tờ giấy bạc. Bỗng cậu hớt hơ hớt hải đuổi theo vị khách. Vừa chạy cậu vừa kêu to:

- Chú gì ơi! Chờ cháu với! Chú trả dư tiền cho cháu một trăm ngàn, nè!

Ông khách cảm động xoa đầu cậu, nói:

- Cảm ơn cháu! Cháu là một đứa trẻ thật thà trung thực có lòng tự trọng. Chú biếu luôn cho cháu đấy!

- Không! Cháu không nhận đâu. Chú mua giùm cháu nhiều như thế là cháu cám ơn rồi.

Nói xong, cậu nhét tờ giấy bạc một trăm ngàn vào túi vị khách rồi tung chân sáo nhảy đi, miệng huýt gió bài gì đó không rõ.

Lòng trung thực của cậu bán vé số

Chuyện về cậu bé bán vé số là thế. Nghèo mà không tham - một phẩm chất đáng quý, đáng trân trọng mà tôi và Vượng chứng kiến từ đầu chí cuối. Tôi rất cảm phục người bạn không quen, không biết tên đó. Nếu có điều kiện tôi sẽ kết thân với người bạn ấy.

Viết bình luận