Kể một câu chuyện về tính giản dị trong đời sống

Một lần lái xe cho Bác

Vào những năm 1966-1967, máy bay Mỹ tăng cường bắn phá ra miền Bắc, Bác Hồ và các đồng chí lãnh đạo của Đảng và Nhà nước khi đi thăm và làm việc tại các địa phương chủ yếu là bằng xe ô tô. Có lần Bác thăm nước bạn Trung Quốc về, Cục cảnh vệ nhận nhiệm vụ đưa xe lên đón Bác tại biên giới Việt-Trung.

Chúng tôi đón Bác lên xe 

Đến điểm hẹn thì trời đã ngả về chiều. Chúng tôi đón Bác lên xe. Bác cùng đoàn đi theo đường quốc lộ IB qua tỉnh Bắc Thái trở về Hà Nội. Khi qua đèo Đình Cả, đến một địa điểm đoàn dừng lại để nghỉ và dùng cơm bữa tối. Địa điểm này do Tỉnh ủy Bắc Thái bố trí ở nhà một đồng chí cán bộ ẩn khuất trong một khu rừng gần đường quốc lộ. Đến nơi, các đồng chí trong đoàn vào cả trong nhà, còn Bác vẫn đứng ở ngoài. Bác nhìn bao quát xung quanh rồi chỉ vào khoảng cỏ trống gần đó nói với anh em bảo vệ và lái xe:

- Bác cháu ta ngồi ngoài bãi cỏ này cho đàng hoàng.

Bác cháu ta ngồi ngoài bãi cỏ này 

Thế là mấy anh em chúng tôi ngồi quây quần bên Bác. Bác nói với anh Vũ Kỳ :

- Chú Kỳ mang thức ăn đi theo ra đây, Bác cháu ta cùng ăn. Các chú lái xe nhớ ăn cho no để có sức đưa Bác về.

Vâng lời Bác, anh Vũ Kỳ quay về xe và mang ra một bọc thức ăn. Bữa ăn rất đơn giản, gọn nhẹ chỉ có xôi với thịt kho và vài quả chuối ăn tráng miệng.

Chừng vài ba mươi phút sau, Bác cùng đoàn lên đường.

Lần đầu tiên được trực tiếp lái xe cho Bác nên tôi hồi hộp vô cùng. Tôi hít một hơi dài để trấn tĩnh và mạnh dạn thưa:

- Cháu chào Bác ạ!

- Chào chú! Chú có khỏe không? Có buồn ngủ không?

Nghe Bác hỏi tôi bèn thưa:

- Dạ thưa Bác, cháu không buồn ngủ ạ, cháu lo Bác đi xa sợ Bác mệt.

- Bác khỏe rồi, chú cứ bình tĩnh lái đi.

Lời động viên của Bác như có luồng sức mạnh truyền cảm sang tôi. Đêm đó chúng tôi bảo vệ Bác cùng đoàn trở về an toàn.

Viết bình luận