Kể sáng tạo truyện “Chú Cuội cung trăng"

Tôi là người dân quen sống ở nơi rừng núi nên hàng ngày tôi vào rừng đốn củi. Một hôm tôi nhìn vào một cái hang thấy có bốn con cọp con nhưng chúng rất dữ. Vừa nhìn thấy tôi, chúng định ăn thịt tôi nên sẵn cái rìu tôi bổ chúng chết hết. Thấy cọp mẹ về tôi sợ quá vội leo lên cây trốn. Nhìn lũ con chết, cọp mẹ vừa đau đớn vừa tức giận gầm rú dữ tợn. Xong rồi nó lặng lẽ đi ra một gốc cây giống như cây đa hái một ít lá, nhai vào mồm rồi trở vào mớm cho đàn con. Không ngờ, bốn con cọp con sống lại. Cọp mẹ bèn kéo lũ con đi nơi khác.

Chú cuội cung trăng

Tôi vội vàng leo xuống và đào lấy gốc cây lạ đem về nhà. Dọc đường thấy ông lão nằm chết, tôi bứt mấy ngọn lá nhai và mớm vào miệng ông lão thử xem như thế nào. Quả nhiên, ông lão sống lại. Ông lão nghe tôi kể lại nguồn gốc của cái cây lạ này. Ông cho biết: "Đây là cây có phép cải tử hoàn sinh. Con cố giữ mà giúp đời, nhưng nên nhớ là đừng bao giờ tưới nước bẩn lên cây ấy nó sẽ bay mất đấy!".

Về nhà tôi trồng cây xuống đất và nhớ lời ông lão tôi luôn tưới nước sạch. Nhờ cây này tôi cứu được rất nhiều người chết đi sông lại. Một lần tôi cứu được một con chó chết trôi và nó luôn theo ở bên tôi... Lần khác tôi cứu được cô gái còn rất trẻ chẳng may chết đuối và cô ấy cũng xin được làm vợ tôi. Chúng tôi sống bên nhau thật hạnh phúc. Một hôm, tôi vắng nhà, bọn cướp đến giết vợ tôi rồi moi ruột vứt đâu mất. Khi trở về, tôi cố hết sức để cứu vợ, nhưng vì không có ruột nên không thể sống lại được. Con chó tình nguyện hiến bộ lòng của nó gọi là trả ơn cho tôi để cứu vợ. Tôi rất đau lòng, nhưng cũng làm thử xem sao. Thật ngạc nhiên, vợ tôi sống lại; còn con chó tôi thay vào bộ đồ lòng bằng đất sét, nó cũng sống luôn.

Truyện cổ tích chú cuội cung trăng

Bắt đầu từ đó, vợ tôi thay đổi tính tình, khi nhớ khi quên. Biết vậy tôi luôn dặn: "Có đổ rác thì đổ bên tây, đổ rác bên đông cây dông về trời". Lúc đầu vợ tôi còn nhớ, dần dần về sau gần như không nhớ nữa.

Vào một buổi chiều tôi vừa ở rừng về, vợ tôi quét rác gom lại và hốt đổ dưới gốc cây. Thế là cây bật gốc từ từ bay lên. Tôi chạy theo níu lại, nhưng không được chỉ còn cách nhảy vào ôm gốc cây rồi cùng cây bay thẳng lên trời, bay vào cung đình. Trên cung trăng, cứ mỗi lần nhìn xuống trần gian nghe trẻ em hát:

Chú Cuội ngồi gốc cây đa

Để trâu ăn lúa gọi cha ời ời!

lòng tôi đau như cắt.

Viết bình luận