Kể về một bà cụ hàng xóm mà em quý mến

Bà Còng không phải là tên nhưng mọi người xóm em vẫn gọi thế

Bà Còng không phải là tên nhưng mọi người xóm em vẫn gọi thế. Lưng bà cong gập xuống, lúc nào cũng vậy dù đi hay đứng. Bà ở ngay sát với nhà em. Em còn nhớ hồi nhỏ, em vẫn được bà cho ngồi lên chiếc lưng còng đó và được bà đưa đi chơi khắp xóm. Có cái gì bà cũng phần cho em, dù chỉ là một chiếc kẹo nhỏ, một nắm xôi, cái oản... Hôm nào đi học về chưa kịp sang chào bà là bà lại sang hỏi ngay: “Con Ủn của bà đâu rồi, ra đây bà xem nào, hôm nay đi học có vui không?” Bây giờ em đã lớn, em không còn được ngồi lên chiếc lưng còng ấy nữa vì bà đã đi rất xa, rất xa rồi.

Viết bình luận