Ngày cuối tuần, mẹ cho em đi chơi ở sở thú, hôm đó người rất đông, em thấy một em bé bị lạc người thân, đang đứng khóc bên vườn hoa. Hãy tưởng tượng và kể cấu chuyện trên theo diễn biến sau: em đã giúp đỡ em bé ấy tìm thấy người thân


a) Mở bài

- Ngày cuối tuần vừa rồi, mẹ cho em đi sở thú chơi. Hôm đó rất đông người, ai ai cũng lộ rõ vẻ thích thú khi được đến xem các con vật.

- Em đang vui vẻ đi sang khu thú dữ thì bỗng nhìn thấy một bé gái khoảng bốn tuổi đang khóc nức nở bên vưòn hoa.

b) Thân bài

- Qua câu chuyện, em được biết em ấy tên là Hoài An. Hoài An theo mẹ đi chơi, nhưng không hiểu sao giờ em ấy không tìm thấy mẹ đâu nữa.

- Em bé khóc rất to, em nhìn xung quanh và cất giọng gọi mẹ của Hoài An nhưng không có ai trả lời.

- Em dỗ cho em bé nín, em còn đưa chai nước của mình cho em ấy uống. Em lấy khăn giấy lau nước mắt cho em bé nữa.

- Em và mẹ em đã dắt em bé đến chỗ các cô chú ở Ban quản lý công viên, nhờ các cô chú thông báo giúp trên loa phát thanh của công viên để tìm me cho bé.

- Khoảng năm phút sau, mẹ em ấy đã tới và xuất trình giấy tở với các cô quân lý để đón Hoài An.

- Cô ấy cứ cảm ơn em mãi. Ai cũng khen em nhanh trí và tốt bụng.

gày cuối tuần, mẹ cho em đi chơi ở sở thú, hôm đó người rất đông

c) Kết bài

- Hôm đó em rất vui vì đã giúp đỡ được em nhỏ tìm thấy mẹ khi bị đi lạc. Em nhận được nhiều lời khen của mọi người.

- Em biết mình cần cố gắng nhiều hơn nữa để xứng đáng với danh hiệu con ngoan trò giỏi.

( Bài tham khảo )

Vào ngày cuối tuần, địa điểm để đi chơi lí tưởng là ở công viên và các khu vui chơi, Vào Chủ nhật tuần trước, mẹ đã cho em đi sở thú chơi. Hôm đó em đã gặp một tình huống rất thú vị và em muốn chia sẻ với mọi người câu chuyên này.

Hôm đó, vì là ngày nghĩ nên mọi người đến chơi và tham quan rất đông. Em say sưa đi ngắm hoa và quan sát các con vật. Đây là dịp rất tốt để em có thời gian quan sát nhiều loài động vật hoang dã mà mình mới chỉ được nhìn qua sách báo và ti vi.

Khi em say sưa ngắm nhìn chú hổ oai phong trong chuồng ở khu thú dữ thì em nhìn thấy một em bé khoảng ba, bốn tuổi đang đứng khóc bên vườn hoa. Em thấy em bé chỉ đứng có một mình, có một, hai người xung quanh đó nhưng không ai quan tâm đến em. Em đi đến gần bé, càng gần càng nghe thấy tiếng khóc to hơn và tiếng gọi "Mẹ ơi! Mẹ ơi!". Em đến dỗ em bé nín khóc, đưa cho em ấy quả bóng bay của mình nữa. Trò chuyện một lát, em được biết em bé tên là Hoài An. Hoài An mải chơi và đuổi theo con bươm bướm thì không nhìn thấy mẹ đâu nữa. Bây giờ thì em đã đoán chắc rằng em ấy đã bị lạc mốt mẹ. "Chắc là mẹ Hoài An đi tìm con cũng rất lo lắng" - Em thầm nghĩ. Rồi em lấy nước cho Hoài An uống, lấy khăn giấy lau sạch nước mắt nước mũi cho em ấy nữa. Sau đó, em dắt theo em ấy đến chỗ mẹ em đang ngồi nghỉ. Em kể qua tình hình cho mẹ nghe và đề nghị mẹ giúp đỡ em ấy. Mẹ đã đồng ý với ý kiến của em là đưa Hoài An đến chỗ các cô chú quản lý công viên nhờ thông báo giúp trên loa phóng thanh.

Hãy tưởng tượng và kể cấu chuyện trên theo diễn biến sau em đã giúp đỡ em bé ấy tìm thấy người thân

Khi các cô quân lý vừa thông báo xong được khoảng năm phút thì mẹ em ấy đã tới, cô ấy trình bày và xuất trình giấy tờ với các cô chú quản lý rồi đón bé Hoài An. Mẹ của Hoài An mừng đến rơi nước mắt, cô ấy cứ cỏm ơn em rối rít, cở các cô chú quản lý công viên cũng khen em làm em xấu hổ quá vì em biết việc mình làm không có gì to tát cả.

Hôm đó em đã rất vui vì làm được việc giúp đỡ người khác. Đó là một kỉ niệm mà em sẽ nhớ mãi. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt để xứng đáng với tình cảm yêu mến của mọi người xung quanh.

Viết bình luận