Tả con đường làng quen thuộc từ nhà em tới trường

Trường Tiểu học Lam Sơn của em nằm giữa một cành đồng lúa xanh ngát. Hàng ngày em đi trên con đường làng quen thuộc để tới trường.

Chỉ cách đây vài năm thôi, đường làng em vẫn còn là con đường đất nhỏ, chạy vòng vèo từ đường liên xã vào làng, tỏa thành các ngõ rồi dẫn ra cánh đồng Yên Ngựa. Mùa hè trời mưa, đường trơn như đổ mỡ, bọn trẻ con chúng em cầm dép ở tay, lưng đeo cặp, bấm ngón chân xuống cho khỏi ngã. Mùa đông, trời hanh, đất rắn đanh, nứt nẻ. Thỉnh thoảng, cơn gió bấc ào tới, cuốn theo lớp bụi mù mịt. Nhưng như vậy còn đỡ hơn là những ngày mưa phùn gió bấc, mặt đường mềm ra, nhão thành lớp bùn đặc quánh, lầy lội. Thật khổ cho bọn trẻ, đến được trường thì đứa nào đứa nấy bùn đất bám đầy.

Hàng ngày em đi trên con đường làng quen thuộc để tới trường

Bây giờ, con đường ấy đã thay da đổi thịt. Đường không rộng lắm nhưng lúc nào cũng phẳng phiu sạch sẽ. Trông nó giống như dải lụa trắng uốn lượn mềm mại quanh xóm làng. Mặt đường được đổ bê tông dầy, kể cả lúc mưa phùn vẫn không có tí bùn đất nào dính vào gót chân. Hai bên đường, những cây xoan các cụ phụ lão trồng đã lên xanh, vươn thân mình vẫn còn khẳng khiu đung đưa theo gió.

Ngày mùa, con đường dường như nhỏ lại bởi lúc nào cũng rộn rã bước chân. Xe cộ, người gồng gánh quá lại, tiếng cười nói, tiếng chào hỏi nhau tíu tít. Bước trên con đường quen thuộc, chúng em vui vẻ tới trường.

Viết bình luận