Tả một vùng đồi

Đã có lần em được về thăm nhà bác em ở Phú Thọ - vùng đất của rừng cọ đồi chè.

Nhà bác em nằm dưới chân đồi, ngay sau một rặng đồi chạy mãi vút tầm mắt. Những ngọn đồi như những cái của nhà trời úp ở đó sau bữa ăn. Thảo nào chúng vẫn có tên là đồi bát úp. Sườn đồi thoai thoải, có nhiều đất. Đỉnh đồi hơi bằng phẳng, không nhọn và hiểm trở như là đỉnh núi.

Phú Thọ - vùng đất của rừng cọ đồi chè

Những ngọn đồi nằm sát nhau, xanh mươn mướt. Thấp thoáng trong sắc xanh tươi bóng vài chiếc áo nâu, nón trắng đang lúi húi hái chè. Xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng gọi nhau ý ới. Vùng này nhà cửa rất thưa thớt. Có khi cả một quả đồi chỉ có một nếp nhà. Xung quanh chủ yếu là cây cối nên khí hậu rất trong lành và mát mẻ. Chiều chiều khi nắng đã bớt gắt, em thường theo bác lên đồi hái chè. Đứng từ trên cao, phóng tầm mắt ra xa, em thấy cả một vùng đồi nhấp nhô xanh thẫm, quấn quanh mình dải yếm bằng làn khói mờ khiến cảnh đồi núi càng thêm mờ ảo lung linh. Hoàng hôn xuống, tiếng chim chiều xa xa vọng lại như thúc giục, gọi mời. Ánh chiều nhàn nhạt chiếu xuống vùng đồi khiến cảnh vật càng thêm hoang sơ, kì ảo.

Khi rời xa vùng đồi, nơi để lại đầy ắp những kỉ niệm về một vùng quê yên bình, tĩnh mịch, em không thể quên được. Nhớ những lúc ngắm cảnh mặt trời lặn trên đồi với một không gian, như được tắm trong ánh nắng vàng, lòng em lại thấy thật ngọt ngào. Em sẽ trở lại nơi đây - một vùng đồi - một vùng quê giản dị mà sao thân thương, gắn bó.

Viết bình luận