Văn miêu tả: Mẹ thân yêu
Mẹ là người gần gũi, thân yêu và cũng là người mà em quý trọng nhất.
Là một kiến trúc sư, mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng mẹ được coi là một người có năng lực trong một công ti xây dựng của thủ đô. Khuôn mặt của mẹ khắc khổ, người thấp đậm, vững chắc. Mẹ nói những cô gái ở vùng chiêm trũng như mẹ đều phải gánh và đội nặng từ rất sớm. Cuộc sông của họ là sự vật lộn với đất đai và nước úng của quê hương. Có lẽ vì vậy mà mẹ sớm rèn được sự rắn rỏi và tự chủ cao. Bù lại đó, mẹ em có cái miệng nhỏ và tươi tắn, đôi mắt đen chan chứa tình cảm. Ở mẹ toát ra sự gần gũi và tin yêu. Nơi em ở ai cũng quý mẹ vì mẹ rất sẵn lòng giúp đỡ và chia sẻ với mọi người từ sự thiếu thôn về vật chất hay nỗi buồn khổ về tinh thần.
Có một điểm rất trái ngược với dáng vé bên ngoài là giọng nói nhỏ nhẹ, hiền từ của mẹ em. Chưa bao giờ em thấy mẹ nói to hay quát mắng. Bố thường vừa cười vừa nói: “Nghe giọng em ai mà biết được đây là cô gái nông thôn đã từng cầm cày thay anh trai đi bộ đội”. Nhờ giọng nói đó mà mẹ nói ai cũng nghe theo. Em càng hiểu sự chinh phục của con người đâu phải ở sức mạnh.
Mẹ nấu ăn rất ngon, đến nỗi bố em làm công tác đối ngoại phải tiếp khách lièn miên mà gần như chẳng bỏ cơm bữa nào. Bố rất chừng mực trong những buổi giao tiếp, ngay bia rượu cũng chỉ nhấp môi vì bố không quen ăn cơm người khác nấu. Mỗi lần đi nước ngoài về là bố cứ xuýt xoa, tấm tắc khen những bữa ãn dân dã nhưng ngon lành của mẹ. Cũng lạ thật, vẫn chỉ vậy thôi mà sao cả nhà em lúc nào cũng đầm ấm, vui vẻ trong bữa ăn. Chắc chắn đó là nhờ tài đảm đang của mẹ.
Mẹ dạy em cầm bút vẽ, cách căn tỉ lệ giữa khuôn mặt và cơ thể người, dạy cả cách vẽ mặt người nhìn nghiêng nữa. Mẹ đặc biệt quan tâm tới việc học hành của em. Học từ lâu, thế mà bây giờ mẹ giảng toán và lí cho em rất dễ hiểu. Nhờ đó mà kiến thức của em trở nên vững vàng, mẹ chỉ tự học thôi mà tiếng Anh mẹ rất tốt. Mẹ thường xuyên uốn nắn cho em khi phát âm và khuyên em nên tập nghe đài, nghe băng cho quen. Em thích nhất là mẹ tỉa hoa rất giỏi, từ bất cứ thứ hoa trái gì mẹ cũng làm thành những bông hoa tươi thắm, những nụ hoa e ấp, những chiếc lá thanh tú... ngay đến quả ớt cay xè mà mẹ cũng biến thành bông hoa râm bụt đỏ chói, mềm mại. Sinh nhật em năm nào cũng có một lẵng hoa tươi rất đẹp và độc đáo. Mọi người ai cũng xuýt xoa, tấm tắc khen. Người ta bảo mẹ có hoa tay và năng khiếu bẩm sinh. Em mong mình giống mẹ quá, nhất là nghị lực phi thường ở một người phụ nữ nhỏ bé đã vượt lên khỏi hoàn cảnh, tự mình khẳng định mình giữa nơi đô thị đông người tài, lắm người giỏi này.
Em luôn nhìn vào mẹ để mà nỗ lực vươn lên. Em tin rằng mình sẽ làm được nhiều điều khiến mẹ vui lòng.
Viết bình luận