Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của Anđrâyca bằng lởi của cây táo

Tôi là cây táo cổ thụ trong vườn nhà Anđrâyca. Tôi được ông của cậu bé trồng từ khi còn nhỏ. Số tuổi của tôi cũng xấp xỉ 90 gần bằng số tuổi của ông Anđrâyca. Sau khi bà và cha Anđrâyca mất, gia đình cậu chỉ còn ba thành viên: ông, mẹ và Anđrâyca. Họ sống với nhau rất hạnh phúc. Nhưng người bạn niên thiếu của tôi cũng đã già, sức khoẻ không còn được tốt nên ông thường xuyên bị bệnh. Năm Anđrâyca lên 9 tuổi thì ông cụ cũng đã 96 và rất yếu.

Anddrayca đang tha thẩn

Một ngày nọ, lúc Anđrâyca đang tha thẩn chơi trong nhà, người mẹ đang ngồi cạnh chăm sóc ông cụ thì ông lên tiếng bảo con gái:

- Bố khó thở lắm!

Vội vàng, người mẹ sai Anđrâyca đi mua thuốc về cho ông cụ. Nhưng vì tuổi cao sức yếu, ông đã qua đời ngay sau khi cậu bé vừa ra khỏi nhà. Tôi rất buồn vì sự ra đi của ông chủ, của người bạn thân nhất với tôi mấy chục năm qua. Anđrâyca cũng vậy. Khi cậu bé đi mua thuốc trở về, thấy ông đã qua đời, nó sốc lắm. Nó ôm lấy ông khóc nức nở và luôn miệng tự trách mình ham chơi không mua thuốc về cho ông. Tội nghiệp! Thằng bé cứ nghĩ chỉ vì nó mải chơi đá bóng với tụi bạn, quên đi mua thuốc ngay nên ông nó mới ra đi sớm như vậy. Nó dằn vặt mãi không thôi. Bà mẹ đã cố gắng an ủi, nói cho con hiểu nhưng Anđrâyca vẫn rất day dứt lắm. Những ngày sau đó, nó chỉ quanh quẩn quanh tôi để tìm nguồn an ủi. Tôi chỉ biết rung lá xào xạc để giúp cậu bé yên lòng. Sau này, khi lớn lên, Anđrâyca vẫn luôn tự dằn vặt mình vì đã không mua thuốc về kịp cho ông. Mỗi lần như thế, cậu lại đến bên tôi ngồi khóc thút thít. Vẫn như mọi lần, tôi chỉ có thể xào xạc, xào xạc những chiếc lá của mình đồng cảm.

Viết bình luận