Kể lại câu chuyện “ở lại với chiến khu”

1. Đoạn 1: Đề nghị của Trung đoàn trưởng.

Trung đoàn trưởng bước vào lán trại, nhìn khắp một lượt. Đôi mắt ông ánh lên vẻ dịu dàng và một tình yêu bao la. Ông nhỏ nhẹ nói:

- Các em ạ! Hoàn cảnh ở chiến khu lúc này khó khăn, sắp tới còn khó khăn hơn nhiều. Các em còn nhỏ tuổi, e rằng khó vượt qua được. Vì thế, em nào có nguyện vọng trở về với gia đình thì trung đoàn sẽ cho các em về. Các em nghĩ sao?

ở lại với chiến khu

2. Đoạn 2: Chúng em xin ở lại.

Nghe Trung đoàn trưởng nói vậy, các em lặng người đi. Ai cũng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Lượm bước đến bên đống lửa cháy rực, nước mắt trào ra, giọng run lên:

- Em xin được ở lại. Thà chết ở chiến khu, chứ nhất định em không về ở với bọn Tây cướp nước, bọn Việt gian bán nước...

Cả đội nhao nhao theo:

- Chúng em xin lại.

3. Đoạn 3: Lời hứa của người chỉ huy.

Thấy được quyết tâm và tình cảm tha thiết muôn được ở lại của các em. Trung đoàn trưởng nước mắt lưng tròng, nói trong sự xúc động:

- Nếu các em đều xin ở lại, anh sẽ về báo cáo lại với Ban chỉ huy.

Đoàn Vệ quốc quân một lần ra đi

4. Đoạn 4: Tiếng hát giữa rừng đêm.

Nghe Trung đoàn trưởng hứa như vậy, cả đội mừng rơn. Bỗng một tiếng hát vang lên, mọi người trong đám đều hòa theo:

“Đoàn Vệ quốc quân một lần ra đi

Nào có mong chi đâu ngày trở về

Ra đi, ra đi bảo tồn sông núi

Ra đi, ra đi thà chết không lui...

Tiếng hát vang vọng cả núi rừng, làm cho ai nấy đều cảm thấy ấm lòng.

Viết bình luận