Kể lại chuyện Búp Bê của ai bằng lời của Búp Bê

Tôi là Búp bê nhỏ. Hiện, giờ tôi đang sống rất hạnh phúc bên cô chủ mới Ngọc Lan của mình. Để có được hạnh phúc này, tôi đã phải trải qua một đoạn đường khá trắc trở.

Cô mua tôi từ cửa hàng đồ chơi

Trước đây, tôi sống ở khu phố bên kia với cô chủ tên là Minh Ánh. Lúc mới mua tôi từ cửa hàng đồ chơi về, cô yêu chiều tôi hết mức. Cô mua cho tôi váy áo mới, thắt nơ, buộc tóc cho tôi hàng ngày. Cô đi đâu cô cũng cho tôi theo. Cuộc sống của tôi tưởng như trên thiên đường. Thế nhưng ngay sau đó, tôi rơi xuống vực thẳm của sự bất hạnh. Tôi bị cô chủ bỏ quên trên nóc tủ cùng rất nhiều đồ chơi cũ khác. Cô chủ đã có một anh chàng gấu bông mới. Tôi lại càng tủi thân hơn khi bộ cánh xinh đẹp của tôi trước đây cũng không còn nữa, cô chủ đã bỏ quên đâu trong lúc lôi ra nghịch mất rồi. Cô cũng chẳng buồn mua cho tôi bộ khác. Cô đã quên hẳn tôi. Tôi rất buồn nhưng vẫn nuôi hi vọng một ngày cô chủ lại nhớ đến tôi. Nhưng tôi chờ mãi, chờ mãi...

Tôi không chịu nổi cách đối xử tệ bạc của Cô chủ 

Cuối cùng, vào một ngày đông giá rét, không chịu nổi cách đối xử tệ bạc của cô chủ, tôi quyết tâm bỏ đi. Hì hục mãi tôi mới bò xuống khỏi tủ, chui qua cửa sổ ra ngoài. Ra được khỏi nhà, tôi sung sướng chạy một mạch ra phố. Rồi trời càng lúc càng lạnh và tối. Không biết đi đâu, tôi tìm đến một gốc cây ven đường, nằm vùi trong đống lá khô ngủ.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu qua lớp lá cây cũng là lúc tôi bừng tỉnh. Đang hì hụi vươn ra khỏi lớp lá thì tôi bắt gặp ánh mắt sáng trong trẻo của một cô bé mà bấy giờ chính là cô chủ Ngọc Lan của tôi. Thấy tôi tội nghiệp, cô Lan mang tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ. Cô còn chu đáo may tặng tôi một chiếc váy rất xinh xắn và đáng yêu. Cô còn làm cho tôi một chiếc giường nhỏ nhắn ngay cạnh giường cô để chị em lúc nào cũng có nhau.

Từ đó đến nay, tôi sống rất hạnh phúc. Lúc nào tôi cũng thầm cảm ơn cô Ngọc Lan - cô chủ đáng yêu, vị ân nhân của tôi.

Viết bình luận