Văn biểu cảm về sự vật, con người - Cảm nghĩ về bà
Bạn biết không, nếu hỏi những ai là người tôi yêu thương, tôi sẽ không ngần ngại nhắc đến bà ngoại tôi. Tình yêu thương của tôi xen lẫn kính trọng. Tôi yêu nhất bà.
Bạn biết không, nếu hỏi những ai là người tôi yêu thương, tôi sẽ không ngần ngại nhắc đến bà ngoại tôi. Tình yêu thương của tôi xen lẫn kính trọng. Tôi yêu nhất bà.
Hãy học cách yêu thương! Đã bao giờ bạn tự hỏi thế nào là biết cách yêu thương? Có lẽ ngay từ khi còn nhỏ ta phải cảm nhận được tình yêu thương. Vậy là ta phải được yêu thương mới có thế cảm nhận tình yêu thương và khi đó ta mới biết cách yêu thương.
Tháng 9 về, gió se se, nắng hanh hao, trời cao trong xanh. Lòng lũ học trò lại nao nao cảm giác tựu trường. Đã nhiều lần tôi hồi hộp đón cái ngày trọng đại ấy, nhưng năm nay lạ lắm, xôn xao, bồi hồi và cả lo lắng nữa bởi tôi tạm biệt trường Tiểu học để vào Trung học.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi bỗng giật mình - Nhanh thế. Tôi đã 14 tuổi và là cô bé lớp 7. Cái tuổi bắt đầu "dở hơi" vì chưa hết trẻ con mà đòi làm người lớn như từ cô giáo tôi thường dùng khi nói lũ học trò chúng tôi.
Một năm với 365 ngày dài. Mặc dù con phải vất vả để có được cuộc sống ổn định và đóng góp một phần cho xã hội. Hôm nay, con xin tạ lỗi vì chỉ có dịp này nhân ngày 8 - 3 cùng với loài người trên hành tinh này: cho phép con được nhớ và nghĩ về Mẹ
Ai cũng có một người mẹ để được yêu thương. Trong cuộc đời bạn hay tôi, có mẹ, được mẹ yêu và yêu mẹ là niềm hạnh phúc vô bờ. Bởi thế mỗi khi nhắc đến mẹ, nhớ về mẹ, kể về mẹ là lòng tôi tràn ngập cảm giác bâng khuâng.
Chẳng đẹp như một miền cổ tích nhưng tuổi thơ tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ. Ở nơi ấy có những tháng ngày rong ruổi qua những vạt đồng mênh mông với những trò chơi ngỗ nghịch.
Những bờ rào chằng chịt những cây thuốc không hàng không lối khiến lũ trẻ chúng tôi luôn háo hức khôn tả mỗi khi tết Đoan Ngọ gần kề. Đó là hình ảnh thân thương nhất của một thời tuỗi thơ trong tôi
Trong những đêm mưa phùn gió bấc, trên từng góc phố nhỏ Hà Nội vẫn văng vẳng tiếng rao đêm Khúc nóng... đê của những thân phận tha hương tìm cuộc mưu sinh trên thành phố.
Đi trong cái nắng chang chang và bức bối giữa những dãy nhà bê tông, thấy thèm làm sao bóng dừa rợp mát ở quê nhà cùng những món ăn thời thơ ấu. Cái nắng chang chang những ngày tháng tư khiến bóng mát toen hoẻn ở cây dừa cảnh