Miêu tả loài cây em yêu: Cây cọ - Những chiếc lọng xanh
Vùng đồi quê ấy, dành cho cọ. Tôi được ru trong mái nhà mát rượi, nhỏ bé, mái cọ lợp đầy, hàng rào bằng cẳng cọ, máng nước dẫn vào bị chiếc vại sành bằng thân một cây cọ đang thì...
Vùng đồi quê ấy, dành cho cọ. Tôi được ru trong mái nhà mát rượi, nhỏ bé, mái cọ lợp đầy, hàng rào bằng cẳng cọ, máng nước dẫn vào bị chiếc vại sành bằng thân một cây cọ đang thì...
Hà Nội ta là một rừng cây sấu mọc thành hàng dãy phố. Cây sấu trông hình thù xấu xí cũng như anh Trương Chi người xấu nhưng tiếng hát hay, cây sấu có nhiều đức tính.
Khi sắp hết một đời lá, cây thường trả cái màu xanh cho trời đất đề tìm đến với hanh hao vàng. Từ vàng nhạt màu nắng non đến vàng thẫm ưu tư rồi nhẹ nhàng tạm biệt cành theo gió trở về cõi vĩnh hằng.
Phải cảm ơn ai đây, trái đất, vũ trụ hay thượng đế, ông trời và tổ tiên đã chọn nơi này cho ta một đất nước quê hương mỗi năm có bốn mùa rõ rệt, nhất là Hà Nội, nắng thì nắng thật, thu thì thu thật và mùa đông là niềm trữ tình đầy hoài niệm đời người
Như là thu gõ vào cánh liếp lúc nửa đêm về sáng khiến ta thức giấc, phải kéo vội chiếc chăn mỏng mà choàng qua bụng. Hay là đấy, tiếng gà gọi những giọt sương khuya.
... Nhưng đến tháng ba thì trời đất quả là kì ảo. Bảo rằng tháng ấy còn rét, không đúng, mà bảo là hết rét rồi cũng không đúng nữa. Trời trong như ngọc, đất sạch như lau.
Tại sao lá bàng đón mùa đông bằng màu đỏ trên những chiếc lá vốn là màu xanh mát dịu cả trong nắng hè. Cây lấy màu đỏ ở đâu ra hay là trời rót màu đỏ ẩy trong những chiếc bình vô hình khổng lồ đựng màu đỏ của hoa gạo tháng Ba
Hoa nhài gọi mùa hè về từ những buổi tối ngát hương khi những đám mây còn mơ ngủ chưa chịu thức lên cùng hồi sấm và chớp loé phía chân trời. Loa kèn không còn mang cái loa ra kêu gọi mùa xuân ở lại
Thời gian cứ trôi. Nó đem đến cho con người bao điều kì diệu. Một trong những điều kì diệu và tuyệt vời ấy là thời gian ban tặng cho con người, cho cuộc sống bốn mùa.
Nhận dạng đề: Đề phân tích một hình tượng của tác phẩm và là đề chìm (vì ngoài cụm từ "hình tượng con sông Đà", đề bài không hề nói thêm những ý cụ thể nào về hình tượng con sông ấy (điều này người làm bài phải suy nghĩ để tự tìm ra các ý). Nhưng đây lại không phải là đề phân tích một hình tượng đơn thuần mà phân tích hình tượng gắn với phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân, để chứng minh cho phong cách đó.