Văn mẫu lớp 8: Kỉ niệm trong sáng
Trong quãng đời học sinh, ta có nhiều kỉ niệm đẹp: kỉ niệm về mái trường. Kỉ niệm về thầy cô, bạn bè. Nhưng đốì với tôi kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học có lẽ là kỉ niệm trong sáng, thơ ngây nhất.
Trong quãng đời học sinh, ta có nhiều kỉ niệm đẹp: kỉ niệm về mái trường. Kỉ niệm về thầy cô, bạn bè. Nhưng đốì với tôi kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học có lẽ là kỉ niệm trong sáng, thơ ngây nhất.
Ngày mười bảy tháng bảy, ngày sinh nhật thứ mười tám của em, tiễn cũ đón mới, nhà mình lại có một người lớn. Gia đình họ Giã là một hộ lớn trong xã, đời bố có bốn anh em, đến đời chúng mình có đến mười anh em trai, bảy chị em gái.
Có một câu chuyện từ rất lâu trước đây, về một người đàn ông luôn muốn mình thông thái hơn và sâu sắc hơn. Ông nghe nói đến một nhà tu hành - một người hiểu được ý nghĩa của cuộc sống và mọi điều trong vũ trụ này.
Một bác thợ mộc đến tuổi về hưư nói cho ông chủ thầu biết những dự tính của mình trong thời gian sắp tới. Bác sẽ xin nghỉ hưu để vui hưởng tuổi già với con cháu. Bác biết rằng nếu nghỉ việc thì tài chính gia đình sẽ có cách xoay xở được.
Vào tháng thứ hai của một khóa học tại trường đào tạo nghiệp vụ y tá, giảng viên cho chúng tôi làm một bài kiểm tra về kiến thức phổ thông. Tôi vốn là một sinh viên chăm chỉ nên dễ dàng trả lời mọi câu hỏi trong bài kiểm tra, trừ câu hỏi cuối
Cuộc sống với đầy những khó khăn thử thách có lúc đã khiến tôi tưởng chừng gục ngã và buông xuôi tất cả. Thế nhưng ngay chính những lúc ấy lời khuyên của cô, người cô thân yêu hiền dịu, lại vang lên, nâng đỡ tôi tiếp tục đứng lên và tìm lại niềm vui trong cuộc sống.
"Thưa thầy Papaderos, em muốn biết ý nghĩa của cuộc sống là gì ạ?" Câu hỏi của tôi gây nên một tràng cười chế nhạo trong lớp. Dường như đó không phải là một đề tài thích hợp cho một cậu học trò 13 tuổi như tôi.
Mẹ tôi thường đố: "Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?". Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải thế.
Một hôm thầy giáo của chúng tôi bảo mỗi người mang theo một bao khoai tây vào lớp. Thầy dặn chúng tôi ghi tên những người mà cho đến giờ chúng tôi vẫn chưa tha thứ được lên các củ khoai, mỗi người tương xứng với một củ. Khi cho khoai vào bao. Chúng tôi nhận thấy một số bao rất nặng nề.
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đốì với học sinh.