Văn mẫu lớp 8: Điều muốn nói
Chị hơn tôi mười hai tuổi, là con bác Cả từ Hà Nội vào. Chị ở nhờ nhà tôi trong khi chờ việc làm. Chị là con một trong gia đình, vì nhà nghèo nên phải vất vả từ nhỏ - mẹ tôi bảo thế, tôi chẳng tin.
Chị hơn tôi mười hai tuổi, là con bác Cả từ Hà Nội vào. Chị ở nhờ nhà tôi trong khi chờ việc làm. Chị là con một trong gia đình, vì nhà nghèo nên phải vất vả từ nhỏ - mẹ tôi bảo thế, tôi chẳng tin.
Chiếc xe buýt ngừng lại cái cạch làm tôi giật cả người. Tiếng bánh xe nghiền vào mặt đường nhám như chà ốc. Trời nắng chang con đường nhựa trông trải không một bóng cây. Hành khách tranh nhau xuống bến.
Lần đầu tiên, khi nghe ca sĩ Phương Thanh hát bài “Tiếng rao” của Võ Thiện Thanh, tôi đã chạnh lòng nghĩ đến chị. Bởi một lần gánh hàng qua con hẻm nhỏ gần nhà tôi, chị lại cất tiếng rao lanh lảnh: “Ai... cóc, xoài, ổi... nước mắm đi!”
Là hai học trò được thầy quan tâm nhiều nhất, khi ra trường, thầy đã tặng cho mỗi người một quyển từ điển bách khoa. Sau bao năm xa cách, nhân ngày thượng thọ của thầy giáo, hai anh học trò cũ cùng đến mừng.
Đàn gà sống trong khu rừng thưa, chung sống còn có cả các loài ăn thịt, điển hình là cáo. Trong đàn có hai chú trống choai, giống nhau về thể chất và cả sự hơn thiệt.
Một người vai nặng hành trang, ánh mắt và bước chân đầy quyết tâm, hướng về phía linh sơn. Người đi đường tò mò hỏi: - Dạ, xin hỏi, bác đi đâu thế ạ?
Khi tôi còn nhỏ, ba tôi gắn một máy điện thoại để thuận tiện cho việc làm ăn của ông. Đó là cái điện thoại đầu tiên trong xóm tôi. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như cái ông nghe bóng loáng gác lên hộp điện thoại màu đen treo trên tường.
Tôi gọi em là tiểu công chúa, một nàng công chúa bé con dễ thương và tốt bụng như trong các chuyện cổ tích mà em hay bắt tôi kể cho nghe. Em là con út của nhà hàng xóm tôi - một gia đình lao động bậc trung với nhân khẩu bảy người kể cả cha mẹ.
Tôi, một đứa con gái, chào đời ngoài sự mong đợi của mọi người. Ai cũng trông một thằng nhóc, chứ không phải là con nhóc, ngoại trừ năm chị của tôi. Mấy chị bảo, một đứa em trai thì nó sẽ không chơi nhảy dây, lò cò cùng với bọn con gái.
Cổng trường mở ra, cổ động viên hai lớp ùa vào gần như cùng lúc. Hôm nay là trận đầu tiên của lớp tôi. Mỗi năm trường chỉ tổ chức một lần giải bóng đá mi-ni mà thôi, bởi vậy lần nào tôi cũng đi cổ vũ.